(Sau mấy bài quá nghiêm túc, tôi xin cung hiến 1 vài câu chuyện vui để các bạn thư giãn)
Một người thợ săn rất giỏi đã tàn sát hầu như tất cả loài cáo trên trái đất. Cho đến khi chỉ còn một đôi cáo còn rất trẻ sót lại. Con cáo đực nhát trốn trong rừng, còn con cáo cái quyết tâm báo thù.
Cáo theo dõi người thợ săn, nhưng dường như càng theo dõi thì càng không hiểu anh thợ săn nên chưa dám xuất chiêu và thận trọng tính toán. Nó bèn rình ở bến nước, nơi vợ của người thợ săn vẫn thường đến tắm táp, giặt rũ. Một hôm, cáo xông đến chồm lên, vồ lấy cô vợ anh thợ săn. Cô vợ quay đầu bỏ chạy. Cáo chỉ vồ được sau gáy, tóc cô ta lại dày, nên cáo không làm gì được, mà cô này lại nhất định không quay mặt lại để cáo ngoạm.
Cô vợ người thợ săn van xin: “Hãy tha cho tôi, tôi sẽ bảo chồng tôi không bắn cô cáo nữa”. Cáo nghi ngờ: “Mày nói nó có nghe không?”. “Nghe chứ”, cô vợ trả lời. Cáo hỏi: “Vậy mày có biết rõ chồng không?”. “Ta biết rất rõ”. “Vậy nghe ta hỏi đây...” Cáo nói, “Nếu mày nói rõ cho ta, ta sẽ tha mày”
Cô vợ người thợ săn đồng ý.
Cáo bèn hỏi: “Ta thấy chồng mày có khẩu súng dài, chính vì khẩu súng đó đã giết cả loài nhà tao. Khẩu súng dài lợi hại thật, khi nó bắn phụt ra khói, tuyết thủng một lỗ to tướng, mãi mới liền được”
Cô vợ thợ săn nói: “Tôi sẽ bảo chồng tôi vứt khẩu súng đó đi là được chứ gì?”
Cáo vội nói: “Nhưng tao lại thấy chồng mày có một khẩu súng ngắn, khi nó bắn ra tia nước, tuyết rẽ ra hai bên. Tao chưa thấy nó dùng khẩu súng ấy để săn bắn. Có phải là bảo bối gì không?”
Vợ thợ săn nói: “Khẩu súng ấy lợi hại lắm, nó bắn tôi một phát mà vết thương không sao liền lại được”
Cáo bèn...
(Còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét