truyền hình trực tuyến

Xem các kênh truyền hình trực tuyến Việt Namthế giới

Thứ Năm, tháng 9 29, 2005

Núi và Biển (Chuyen tinh tuyet vong)

Núi và Biển

1.

Người đàn bà ngồi trên bờ biển. Sau lưng chị những dãy nhà đã ngủ im lìm, lác đác những con mắt cửa sổ vàng nhạt im lặng. Trước mặt chị biển óng ánh phát lân tinh. Một vệt sáng khác thường khiến biển như cựa mình, chị có cảm tưởng toàn bộ tâm sự rì rầm của biển phát ra từ quầng sáng ấy. Phía trên vệt sáng khác thường đó là một khối vàng óng, trong ngần, từ đó toả ra thứ ánh sáng mơ hồ khắp không gian. Mảnh trăng ấy như vừa bắn vọt lên từ biển.

Chị cố không nghĩ đến điều gì khác ngoài tiếng sóng, biển và trăng sáng. Ngày hôm qua, tình cờ ông sếp đã chọn chị và một vài người nữa đi công cán đến vùng biển này và thế là cả bọn có dịp xả hơi. Tạm quên cơ quan với những cuộc đấu đá triền miên mệt óc, tạm xa gia đình toàn những việc cũ rích không tên. Mà chị chợt nhớ ra là đã ba năm nay chị chưa hề đi đâu qua một đêm không có gia đình. Một đêm chỉ dành riêng cho bản thân mình như thế này thật hiếm hoi.

Khi hai chiếc thuyền thúng lững lờ đi qua quầng sáng trên mặt biển, làm cho mặt biển xung quanh nó phát ra những hạt sáng xôn xao. Chị nghiêng tai lắng nghe. Vẫn thứ âm thanh rì rầm quen thuộc nhưng hình như có tiếng nhạc của Traicopxki? Mà có tiếng nhạc thật. Đó là bản "Chèo thuyền" phát ra từ cái điện thoại di động trên tay chị. Một cái tin nhắn. Chị nhìn thấy cái tên người gửi và chợt thất vọng. Trong thời điểm trời biển giao hoà, tình cảm thư thái này, chị cố không nghĩ đến điều gì, cố không vướng "bụi trần", thế nhưng chị biết chị vẫn nghĩ đến một người bạn. Đó là người mà chị thấy tin cậy, tình trong như đã nhưng bề ngoài thì vẫn coi nhau là bạn. Người như thế chị có thể trao gửi một niềm hy vọng. Cuộc sống gia đình hoá ra đã mang lại cho chị quá nhiều gánh nặng. đã có một thời gian, anh ta cũng đã được chị trao gửi một hy vọng. Nhưng bây giờ, quả là chị không nghĩ tới anh ta. Thế mà tin nhắn của anh ta vẫn như những viên đạn bọc kỷ niệm bắn về phía chị. Chị mở tin nhắn: "E di ca ngay the có met lăm 0? Aye. Cho a biet e đg lam gi? Chac là bien dem dep lam?" (Em đi cả ngày thế có mệt lắm không? Anh yêu em. Cho anh biết em đang làm gì? Chắc là biển đêm đẹp lắm?).

Những chiếc thuyền như những khối đen câm lặng đã đi qua quầng sáng của biển, hình như cũng có một chút xao động, nhưng những chiếc thuyền quá nhỏ nhoi so với biển. Những tia sáng óng ánh vẫn nhảy nhót như chưa hề có chiếc thuyền nào đã chạy qua. Chị hơi khẽ thở dài. Tầm này năm ngoái, nếu nhận được cái tin như thế này, chắc chị sẽ ngất ngây vui sướng. Và chị sẽ vội vàng nhắn lại cho anh ấy. Khi chị đi Huế hội trường, chị sốt kinh khủng, anh đã nhắn cho chị một giờ mười cái tin và hai lần gọi điện. Chỉ có anh mới quan tâm đến chị như thế. Chồng chị cũng không hề biết chị ốm đau hay không. Chỉ có anh ta là người đã quan tâm đến chị, chăm lo cho chị đến mức hơi thái quá. Chị đã hạnh phúc như thể vớ được vật báu. Khi ấy, chị thấy chữ "aye" hiện lên trên màn hình điện thoại, chị cảm thấy như là được uống một thang thuốc thần diệu. Hồi ấy mỗi lần như vậy, chị bèn nhắn lại hối hả: "Eya, eya". Những câu tỏ tình được rút gọn đến tối giản ở thời buổi số hoá này cũng có nội dung mông mênh như thời hồng hoang chỉ vang lên từ những người yêu nhau và chưa hề được ngành ký hiệu học can thiệp vào. Nó là tiếng gõ vào ký ức của loài vật cao cấp nhất có linh hồn trên trái đất. Cái ký ức tình yêu sung sướng mà người ta gọi màu mè là hạnh phúc.

Thế mà chị cũng không thể ngờ được lại có một ngày như ngày hôm nay, chị lại có thể dửng dưng trước những tin nhắn của anh. Đã là ba cái tin rồi và vẫn như thường lệ, chị im lặng. Chị đã kiên quyết muốn quên cái tình đó rồi. Chị đã nói với anh ta rằng chị phải được sống theo cách sống của mình chứ không phải là của riêng anh. Khi chị tiếp xúc với mọi người, hầu hết đều mang lòng yêu mến chị. Chị đẹp. Toàn bộ của cải cuả chị là vẻ mặt sáng sủa và minh mẫn. Khi những người đàn ông gặp chị, hầu như họ đều có thể nói ra sự ngưỡng mộ của họ. Dĩ nhiên chị không đánh giá được tất cả sự chân thật hay giả dối của họ, nhưng lý luận của chị là hàng ngàn người gặp thì cũng có trăm người biết, trong đó thế nào cũng có chục người thân và rồi thế nào cũng có một hai người quý. Gần đây, chị đã gặp được một hai người quý như vậy. Chị không bao giờ cần quyền và tiền của họ, chị cẩn thận tách những tiêu chí của họ riêng rẽ ra và hành động theo hướng chỉ vị tình. Chính trong những ngày đó, người đàn ông yêu chị có vẻ khó chịu và hay hỏi han chị về các mối quan hệ. Chị đã bực lên khi nhận ra anh ta ngày càng săm soi vào các quan hệ mà chị cho rằng đó là "riêng tư của chị". Anh ta lạnh lùng: "Anh cứ nghĩ anh là riêng tư của em, hoá ra em có nhiều riêng tư khác nữa". Trong câu chuyện của họ bắt đầu có sự chủng chẳng. Cả hai đều mệt mỏi. Hồi xưa, chị mệt mỏi vì gia đình, chị đã tìm thấy anh ta như là chốn nương thân cho tự do của chị. Chỉ có khi ở bên anh ấy, chị mới được là mình. Nhưng rồi sau một thời gian có nhau, chị chợt nhận ra, chính anh ta lại là vật cản trên con đường tự do cá nhân của chị. Chị quá mệt khi phải bứt ra cái lồng sở hữu mà anh ta định nhốt chị vào. Chị đã bực bõ thốt lên: "Em không phải của anh" và hai người đã nói với nhau lời chia tay, nhưng anh ta không chấp nhận thực tế là chị không còn yêu anh ta nữa. Anh ta vẫn kiên trì dai dẳng bày tỏ tình yêu, anh ta chỉ cần ở chị một tình bạn đặc biệt. Nhưng chị không thể... Chị công nhận rằng kỷ niệm mà hai người đã có với nhau là quá sâu sắc, nhưng rồi cuộc sống phải trở lại bình thường. Điều bình thường của chị là quay về với gia đình và tiếp tục chao liệng giữa những người bạn trai hâm mộ chị. Với một hai người bọn họ, chị thấy bình an và vui vầy... Hôm nay, trên bờ biển, ý nghĩ của chị là hướng về một người bạn trai như thế. Đêm qua, anh ấy ở nơi công tác đã nhắn cho chị một cái tin chỉ có mấy chữ: "Đêm buồn nghe lá rụng" Chị đã nhắn lại ngay: "Khoác. KS 5 sao làm gì có lá. Bao giờ a về?". "Anh thơ thẩn ở ngoài. Nhìn trăng nhớ em". "Đường mật quá. Nhớ anh". Rồi chị đợi... Nhưng anh ấy đã im lặng đến bây giờ. Đêm đã khuya lắm, chị dậy ra ngồi bên biển...

2.

Người đàn ông ngồi ở hiên nhà. Đằng sau anh là ngôi nhà nhỏ tựa lưng vào núi. Tiếng gió rì rào dường như phát ra từ khoảng cây lá đen sậm ấy. Trăng lên, vườn trước nhà rơi đầy thứ ánh sáng vàng loáng ướt.

Anh đã trở về ngôi nhà cũ, nơi bố mẹ đã nuôi anh đã lớn lên, bây giờ nhường lại cho chú em. Bao nhiêu năm nay, anh chỉ thường đi qua, ghé thăm em và các cháu. Nhưng hôm nay, bỗng nhiên anh muốn ở lại. Từ đây anh đã lớn lên, đã khao khát đi đâu đến đâu, đã lập gia đình và sinh con đẻ cái. Anh đã tìm thấy tình yêu rồi đánh mất tình yêu... Cuộc sống dường như là một cuộc chơi ú tim vĩ đại. Khi anh từ giã ngôi nhà này, anh mơ tới một chân trời xa xôi... Nhưng rồi có ngày, từ cái chân trời ấy anh lại mơ ước trở về chốn cũ.

Vào tuổi của anh, không còn trẻ mà cũng chưa già, cuộc sống của người đàn ông không chỉ có gia đình. Anh đã có thể có công danh và tiền tài, nhưng với anh, dường như mỗi lần thần tài lộc ngấp nghé đến lại nhanh chóng ra đi, chỉ có thần tình yêu ở lại. Hơn một năm trước đây, chị đã đáp xuống bên anh với đôi cánh của thần tình yêu mang bộ mặt trẻ thơ. Nhưng đứa bé lớn tướng ấy gần đây dường như đã ra đi. Anh đau đớn vô cùng và cảm thấy bất lực, hay hoài cổ, hay hồi tưởng những ngày hạnh phúc. Anh chỉ biết nhắn cho chị những cái tin yêu đương thắm thiết và quen dần với tình trạng không có hồi âm của chị.

Giờ đây, anh ngồi ở hiên ngôi nhà tuổi thơ của mình, tìm lại cho mình một khoảng tĩnh lặng hiếm hoi. Trước mắt, một màu sương bàng bạc mơ hồ nhuộm không gian mênh mông trải xuống phía chân đồi. Dường như mọi thứ đều hoà nhập vào nhau, không hình thù và âm sắc. Thế mà anh biết rất rõ, ngày mai sáng ra, khi anh chạy xuống mấy bậc cầu thang, anh có thể nhìn thấy trăm ngàn thứ cây dưới ấy, mỗi thứ cây cỏ lay động một khác, gió lên run rẩy cũng khác nhau. Chỉ có anh gắn bó với khu vườn từ thuở ấu thơ mới có thể hiểu từng thứ cây đến thế. Khi anh nhìn thấy chị trong một hội nghị ngành, chị cũng lẫn vào đám đông sắc màu và dáng hình, nhưng khi có hai người, anh đã phát hiện ra chị một âm sắc khác, một rung động đặc biệt chỉ có anh mới biết... Anh cảm thấy chị ta là một phần máu thịt trong cuộc sống của mình và không thể nào quen được ý nghĩ rồi đây sẽ không còn chị nữa.

Kể ra, nếu không phải là anh thì đã có thể tạm quên chị ta đi. Cuộc sống vẫn sinh sôi theo cách riêng của nó. Chị ta ra đi, nhưng thần tình yêu của anh vẫn còn ở lại. Tại một diễn đàn khu vực, anh đã gặp lại một người đàn bà khác xa người mà anh đã mến yêu, cả cái cách mà chị quan tâm đến anh cũng khác tất cả những người đàn bà khác. Và thời đại thông tin toàn cầu có cách riêng của nó để làm nên những mối giao hoà. Anh chỉ thấy khó xử một chút, rồi mặc cho sự kiện xảy ra và không tác động gì thêm. Trong thâm tâm anh, anh nghĩ người đàn bà nhắn tin cho anh rồi sẽ bỏ cuộc. Thế giới dù có bình đẳng giới đến đâu, nhưng nếu anh thờ ơ, rồi chị ta sẽ chán. Nhưng hình như anh đã gặp phải một người đặc biệt, chị ta không đếm xỉa đến thái độ của anh mà chỉ tìm cách đạt được hứng thú của chính mình...

Vào lúc anh đang lắng nghe tiếng dế... Anh có thói quen ấy từ thuở nhỏ. Lúc đầu anh rất sợ đêm, nhất là những đêm trăng vạn vật mờ ảo đầy liên tưởng ma quái, nhưng bố anh đã bảo anh hãy lắng nghe tiếng dế nếu anh đi một mình trong đêm và hãy phân biệt lấy một kiểu âm thanh riêng của một con dế. Không bao giờ chúng kêu giống nhau. Giờ đây, tâm trí anh đã thư thái lại, anh nhớ hình dáng bố cao gầy và khắc khổ, hai bố con mà đi với nhau thì dáng đi giống hệt nhau... Có một tiếng con dế nào tấu lên khúc nhạc Trịnh. Không, đó là con dế mà anh để trong túi quần, nó là cái máy điện thoại di động. Có tin nhắn. "E k ngu, nghe nhạc. A ve que co vui k? E nho em. A nho e k?" (Em không ngủ, nghe nhạc. Anh về quê có vui không? Em nhớ anh. Anh nhớ em không?)

Anh thấy trống trải. Một sự quan tâm sâu xa đến thế, mà càng làm cho anh thấy như sắp bị rơi xuống sườn núi dưới kia. Bởi vì anh lại nhớ về chị ta, người đàn bà đang ở trên bãi biển. Anh nhắn tin, không phải nhắn cho người đang nghe nhạc. "Em đi cả ngày thế có mệt lắm không? Anh yêu em. Cho anh biết em đang làm gì? Chắc là biển đêm đẹp lắm?" Giờ này đã quá khuya, nhưng anh không ngạc nhiên là điện thoại của anh vẫn báo điện thoại của chị đã nhận.

Lúc đó trăng đã chui vào một đám mây. Một ngọn gió mạnh lướt trên vòm lá, ánh trăng nhợt nhạt dường như cũng lay động. Còn anh thì ngồi bất động.

3.

Bên chị, những con sóng bò đến ve vuốt lên những ngón chân chị mát lạnh. Trong lòng chị lại thấy một thứ hơi nóng khác không hề nguôi. Cồn cào một tiếng gọi mơ hồ. Chợt chị nhìn trăng, cái khối vàng vẹt khuyết kia chắc ngàn năm trước cũng có người như chị đã nhìn thấy và rồi đây cũng sẽ có người khác tiếc cho chị là đã không nhìn thấy nó nữa. Chị nhớ anh, người bạn đầy tin cậy của chị. Người bạn tốt luôn nói những lời nhẹ nhàng với chị, có cảm tưởng anh sẽ hy sinh tất cả cho chị mà không hề trách móc chị vì bất kỳ một lý do gì. Chị quyết định nhắn một cái tin khác: "Bỗng nhớ anh. Anh đã ngủ chưa". Ôi con người vô tâm, chị thầm tiếc cho anh, sao anh không thể ở đây với chị mà lại ngủ say sưa trong một đêm trăng biển đẹp thế này. Lập tức chị có tin nhắn lại, chị hồi hộp nhớ đến anh. Nhưng vẫn lại là anh ta. "Em ngủ chưa? ở đây sắp mưa rất to. Em ngủ ngon nhé"

4.

Anh ngồi bất động một lúc lâu. Anh nhắm mắt như ngồi thiền. Anh muốn mình trống rỗng, không ngẫm nghĩ, không nhớ nhung, không gì hết.

Nhưng trên đầu anh, vạn vật lại đã biến đổi theo kiểu của nó. Mặt trăng đã hoàn toàn bị mây che, chỉ còn một vệt sáng dúm dó. Mây đã biến màu sang xam xám và nhanh chóng ùn lên một nửa bầu trời. Gió mang đầy hơi nước lành lạnh. Núi sau nhà dào dạt thứ âm thanh của gió mạnh. Anh choàng mở mắt, nhìn thấy cả mảng sườn núi phía dưới ngọn cây lay động rất ghê. Sắp mưa.

Khi những giọt nước đầu tiên rơi trên mái tôn, anh lại thấy điện thoại rung lên từng hồi. Tin nhắn. "Nhạc Bet làm em buồn ngủ. Anh ngủ ngon nhé".

Anh thở dài, lại nhắn tin. Cái tin của anh lại đến một vùng bờ biển, chứ không trở về ngôi nhà có người đàn bà nghe nhạc. Để rồi, từ bờ biển ấy, lại một cái tin tìm đường đến với một người đàn ông khác đã ngủ ngon lành có thể là trong vòng tay của một người đàn bà khác nữa.

Trong khi anh nhìn lên đỉnh núi đầy mưa mịt mùng, luyến tiếc mặt trăng đã khuất, thì chị ngồi say sưa với ánh trăng đang liên hoan trên mặt biển... So với mặt trăng, vệ tinh viễn thông của thời hiện đại thật là thô thiển thảm hại. Tình trăng có từ thuở hồng hoang...

24/5/2003

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Giới thiệu blog này với bạn bè

Tên bạn:
Email:
Email bạn bè:
Ghi chú:

Tell a Friend Form Version 3