Hôm sau, người thợ săn đi về phía bìa rừng, bẻ gẫy khẩu súng dài rồi vứt xuống tuyết. Sau đó, người thợ săn làm bẫy để bẫy cáo. Nhưng khi người thợ săn đang dùng khẩu súng ngắn bắn một tia nước mầu trắng xuống tuyết, thì cáo đã từ chỗ mật phục, xông lên ngoạm chặt lấy khẩu súng ngắn bảo bối của người thợ săn. Còn anh thợ săn cũng giữ chặt lấy súng của mình. Hai bên giằng co. Người thợ săn điều đình: “Mày trả súng tao, tao và mày sẽ chung sống hòa bình” Cáo không chịu: “Mày đã giết cả họ nhà tao ở rừng này, sao lại có thể chung sống được”
Anh thợ săn nói: “Nhưng bây giờ tao đã thua, tao xin giữ chữ tín”
Cáo cười ầm lên: “Mày mà cũng nói đến chữ tín ư? Đến vợ mày mà mày còn không tha, dùng súng này làm nó bị chết, nó chống cự cũng hăng, mà mày vẫn giết nó được. Nhưng tao không hiểu một điều...”
“Nói đi, tao trả lời, mày tha cho tao chứ?”
Cáo ngẫm nghĩ rồi nói: “Được. Tao hỏi đây. Mày bắn loài cáo bằng súng dài, chúng tao căm thù mày. Nhưng khi mày giết vợ mày bằng khẩu súng ngắn này, tao không hiểu nổi tại sao nó chết mà vẫn nở nụ cười sung sướng?”
Anh chàng thợ săn bèn nói:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét