Tiền phong bì.
Hôm qua, tôi đi nộp tiền điện thoại ở bưu điện quận. Người đến nộp tiền hoá ra rất đông. Nên phải ghi số điện thoại vào mảnh giấy bé bằng bao diêm đã được cô bưu điện chuẩn bị trước, rồi xếp nốt vào chỗ trước mặt cô ấy. Cô bưu điện thu ngân làm việc nhoay nhoáy, đánh số máy điện thoại, màn hình đã hiện số ngay lập tức, đầu kia cái máy in kim đã xoèn xoẹt in ra hoá đơn. Vì phải chờ đến lượt mình, nên tôi có thời gian quan sát cô làm việc. Cô thao tác rất nhanh nhẹn, miệng gọi số, tay đánh máy, tay đếm tiền... Có lẽ không đâu ở đất nước ta lại có thủ tục nhanh chóng, gọn ghẽ, thuận lợi cho người đến làm việc như ở chỗ cô bưu điện thu tiền này. Và, rất lạ, mỗi khi cô bưu điện đưa tiền trả lại thì lại kèm theo 1-2 cái phong bì. Để làm gì? Tôi mon men hỏi một anh chàng vừa cầm tiền đút túi quần, vừa nhét phong bì vào áo, anh ta cười rất tươi: “Đến lượt bác cũng thế”. Thế là thế nào?
Đến lượt tôi... Cô bưu điện tính rất nhanh, nói: “Ba trăm...”, cô đưa tôi 2 cái phong bì, “anh nhận thay tiền lẻ vậy nhé”.
à, thì ra đây không phải là phong bì, mà là đồng tiền 150 đồng. Nhưng sau đó, trả những người sau tôi, còn 200 đồng hoặc 100 đồng, cô bưu điện cũng trả 1 cái phong bì. Và thật hay là đây không phải đồng tiền mệnh giá cứng, mà dao động từ 100 đến 200 đồng. Tiện lợi quá. Nếu cô bưu điện không làm thế, thì không biết cô tìm đâu ra những đồng tiền mệnh giá một vài trăm để trả khách hàng.
Đây có lẽ là một dẫn chứng về cách mà cuộc sống vượt lên nhà làm luật, làm chính sách. Bộ Tài chính liệu có nghĩ đến một nghịch lý về số đếm đồng tiền nhiều số không bên phải không nhỉ? Ông Tài chính chưa biết xử lý ra sao, mà cô bưu điện đã có cách “giải quyết tình thế” rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét