truyền hình trực tuyến

Xem các kênh truyền hình trực tuyến Việt Namthế giới

Chủ Nhật, tháng 10 02, 2005

An Lạc dưới trời- Blog 1: Kỳ Hoa tự sự

Bắt đầu từ hôm nay, tôi post tóm lược một số đoạn đáng chú ý của

  • tiểu thuyết An Lạc dưới trời

  • 1.

    Kỳ Hoa con quan tri huyện Giáp Sơn, do phá đám hội hát đúm mà bị Xã trưởng Thủy Sơn đuổi bắt, nhưng được 1 người là Ba Bị cứu thoát. Hoa đến tìm Ba Bị để cám ơn thì gặp người đàn bà ở với Ba Bị. Hai người hiểu lầm, đánh nhau vô tình đúng lúc người đàn bà ấy đẻ non rồi chết. Đoạn sau đây là tâm sự của Kỳ Hoa

    (Kỳ Hoa tự sự)

    Cô gái từ đám tang của Gái trở về như là biến thành người khác. Suy nghĩ mung lung... Tôi là cô ấy đấy. Tôi trở về nhà, đóng cửa buồng, nằm nghĩ ngợi mấy ngày. Vừa mới hôm qua, thiên hạ toàn những chuồn chuồn với bướm, triền đồi và bãi sông, vùng vẫy với đám trẻ choai, mặc kệ việc người lớn. Thế mà hôm nay, hình như tôi đã tham dự vào gầm trời của chính những người lớn ấy. Nào là đánh bắt, nào là chửa đẻ, nào là sống chết... Thật là cuộc đời đấy ư? Sư Thành thường lần tràng hạt bảo, đời là bể khổ, hoá ra là đúng lắm sao? Bể khổ, bể khổ. Tôi đã thấy Gái oằn người sinh nở rồi chết. Tôi đã thấy một con người vừa ra đời đã khóc váng lên như ai đánh nó đau lắm. Tôi đã thấy Ba Bị hảo hán khóc như vắt ra nước. Đời không đơn giản.

    Một người con gái, số phận khác chi giọt mưa sa, giọt rơi xuống giếng, giọt ra ngoài đồng. Tại sao trời sinh ra tôi là con gái, mà không phải con trai? Phải sinh con đẻ cái, như là Gái, có khi gặp thằng Ba Bị lại theo không dứt ra được, chứ không được vẫy vùng ngang dọc như Ba Bị? Có khi như bà Lại, hàng ngày xêng xang đi đâu cũng sĩ diện vợ ông Lại, ở gần đám bán rau cũng che mũi kêu hôi, thế mà bám lấy Ba Bị đến nỗi tính trăm kế để lừa ông Lại, ngủ với Ba Bị. Thế là sao?

    Đàn ông có bao nhiêu hạng. Hạng chót vót như thiên tử, hạng dưới nữa là vương công khanh tướng, có hạng như Tri phủ Thái Hoà luồn lọt bậc thầy, bóc lột bậc thầy, có loại như bố tôi tri huyện Giáp Sơn, có hạng Bá Hoè, có hạng Xã Cánh và có hạng Ba Bị. Còn đàn bà thì ít hạng lắm. Bà Ba, Bà Tư, mẹ đĩ, mẹ mướp, cho đến công chúa hoàng hậu, cuối cùng cũng chỉ làm của riêng của đàn ông, rồi thì đẻ con, lại đẻ con. Ăn uống theo một người đàn ông, lo lắng theo một người đàn ông. Rồi mình cũng thế thôi...

    ..... (cắt 1 đoạn 1000 chữ)

    Tại sao mẹ lại chết? ối người cùng lấy một ông chồng có sao đâu? Giá như bố không phải là ông huyện, có nhẽ u vẫn sống. Nếu như u cứ cày cấy quanh năm, chả ông nọ bà kia gì cả có khi lại hay. Những người làm ruộng, đói thì đói thật đấy, nhưng họ khó chết lắm. Đấy là một bậc sung sướng. Những khi được mùa, đàn ông không đi lính, thóc cứ đầy bồ, đẻ thật nhiều con, thì lại là một bậc sung sướng nữa? Nhưng mà cái sung sướng sinh con đẻ cái lập thân nó hiếm hoi lắm. Vướng vào nó là vào bể khổ. Bể khổ mà không ai tránh được. Sư Thành hay nói về bể khổ, không có lẽ ông sư ấy lại thấu bể khổ hơn người tắm bụi trần. Lúc đầu, tôi tưởng Ba Bị cũng sung sướng, đâu cũng là nhà, bạ đâu cũng là gường, đàn bà theo tới tới, tự do vô cùng tận. Nào ngờ, đùng một cái, hắn cũng chịu số khổ, phải gà trống nuôi con một mình. Hắn ta đã thành đàn bà. Có lẽ thế cho nên hắn ta không để ý đến đàn bà nữa. Bà Tư Xã Cánh hôm vừa rồi bảo: "Thằng ấy bây giờ lại cái rồi, tao sờ vào nó, chỉ thấy một con giun to tướng". Một đứa con khiến người ta biến đổi đến thế ư? Bao giờ Kỳ Hoa này có một đứa con, không biết biến đổi đến thế nào? Muốn vậy phải lấy chồng? Nhưng chả muốn lấy chồng, phải làm sao? Ba Bị dâm dê là thế, làm cái việc nuôi con của đàn bà mà mất cả tính đàn ông. Tôi muốn không làm đàn bà, vậy thì phải làm việc đàn ông. Hàng ngày phải học thi thư, phải múa võ... Nhưng võ nghệ chưa đâu vào đâu, đã vập vào chuyện tày đình mang vạ vào thân khiến cô Gái vợ Ba Bị phải chết... Ôi thi thư! Nếu ta muốn thoát khỏi lốt đàn bà khốn nạn, phải học hành chăng?

    Từ đấy, tôi chăm học hành, chí thú chong đèn đọc sách. Mỏi mệt, chỉ len lén ra vườn chuối tập võ một mình. Là vì đã vận động quen rồi, chỉ mươi hôm ngồi rồi, cô con gái mới lớn là tôi thấy như nặng nề thêm, không múa may tay chân không được. Thật lạ. Song, càng như vậy, tôi càng lớn phổng lên, thấy đi lại nhẹ như không. Một hôm, đến cổng phủ đường, bà Lại ở Phủ nhìn thấy tôi, bà bảo: "Mới có mấy tháng, không thấy cô mà nay đã nhớn thế này, lấy chồng được rồi". Tôi chỉ nói: "Không". Bà Lại cười tít mắt: "Không cái mồm. Cô mà không tôi cứ đi đằng đầu". "Bà thì biết gì?". Bà Lại lại hi hí: "Cô thế kia, vượng phu ích tử lắm đấy". Tôi nhớ chuyện người ta nói bà ta mê Ba Bị, tôi càng lạnh: "Phu với tử cái gì, tôi còn bé". Bà Lại bèn không nhịn được nữa, bắn một tràng, quết trầu văng vào tay áo tôi một nốt nâu sậm trông kinh khiêp: "Bé mà đi với thằng Ba Bị à? Hay là nó làm cho cô nảy nở lên đấy". Tôi cáu quá, bèn giang tay tát cho bà Lại một cái. Bà Lại nhảy như choi choi: "Cô cậy là con ông huyện mà láo với người lớn à? Về mà soi vào nồi nước đái xem có phải không?". Ông Xã Tùng bảo, cháu tát nó là không được, nhất là đừng làm ở chỗ công đường, nó còn nể bố cháu chứ nó mà kiện lên quan phủ thì gay go to, lão Phủ ấy sấp mặt lắm. Ông Tùng nói xong, chậc lưỡi liên hồi ra vẻ tức giận, thời thế thật là đảo điên, bọn thơ lại ở phủ luồn lọt thế mà cũng coi quan tri huyện chả ra gì, cũng là vì lão tri phủ chả ra gì. Thời thế đảo điên...

    Một hôm, Hoe chạy đến tìm tôi, khóc dấm dứt, bảo em đi lấy chồng đây, nói xong ồ lên khóc thật to. Hoe bị phải lấy một ông thuyền chài chết vợ, bằng tuổi bố Hoe. Thế mà Hoe đã ngủ với một anh chàng khác rồi. Anh kia cũng thuyền chài nhưng chả có tiền của gì cả, chỉ đi làm thuyền thuê cho lão sắp lấy Hoe. Hoe bảo chị ơi em làm thế nào? Tôi buồn xỉu, bảo tao chả biết làm thế nào cả. Khóc chán, Hoe bảo thôi đành phải thế vậy, nhưng chị ơi, khi lão ấy lại gần, toàn mùi cá thối, em tởm lợm lắm. Còn anh ấy thì... Hoe thở dài, lát sau chùi nước mắt bảo, chị ơi, hôm nọ mẹ em bán cá cho bà Lại, bà ấy nói con gái tri huyện Giáp Sơn vú to mông nẩy, mắt long lanh, tóc mai quăn, lông dưới xoăn tít, dâm như dê cái. Tôi nghe Hoe nói thế, giận mụ Lại điên người. Thấy như có cái roi vô hình quất vào người. Cái thú trai gái có gì mà kinh tởm và ma quái thế nhỉ? Sao mụ ta biết mình? Hoe bảo, thế chị đã... ấy chưa? Tôi ngạc nhiên, mắt trợn lên bảo Hoe, tao ỉa vào cái chuyện đó. Hoe bảo, thế thì chị khổ đấy. Khổ thế nào? Sao ai cũng bảo tao khổ là thế nào? Cái Hoe lại bảo, à em quên, thế thì chị sướng đấy. Cứ như em, bây giờ mới khổ, thôi chị đừng bao giờ phải lấy chồng chị nhá. Cái Hoe thôi khóc, chào rồi đi. Tôi nhìn theo nó, linh cảm thấy đây là lần gặp cuối cùng. Vừa hôm qua nghịch như quỷ sứ, hôm nay đã lại chui đầu vào thòng lọng gả bán rồi. Chuyện ấy có gì mà sướng khổ cách nhau gang tấc thế?

    Tôi trở về nhà, đóng cửa buồng thật chặt. Tự xem mình. Khi toàn bộ y phục tuột xuống, đúng là phía dưới có một rừng đen xoăn mê tơi. U ơi, đúng là bà Lại nói đúng. Tôi lướt tay vào qua cái bụi rậm ấy, mọi thứ đều nảy nở, cứ như hạt bưởi mùa xuân sắp lên mầm vậy. Tôi thấy ngây ngấy như là lên cơn sốt. Từ trong cái khu rừng rậm tí xíu ấy, một dòng nước trong ri rỉ chảy ra, mùi thoang thoảng rất khó tả, trong đầu chợt nhớ lại cảnh Gái vỡ ối, bỗng rùng mình, một dòng cảm giác vô hình rung động suốt từ đỉnh đầu đến gót chân. Cái mùi kỳ lạ, tôi chợt nghĩ hình như đó là cái mùi người...

    Không có nhận xét nào:

    Đăng nhận xét

    Giới thiệu blog này với bạn bè

    Tên bạn:
    Email:
    Email bạn bè:
    Ghi chú:

    Tell a Friend Form Version 3