truyền hình trực tuyến

Xem các kênh truyền hình trực tuyến Việt Namthế giới

Thứ Hai, tháng 10 03, 2005

An Lạc dưới trời- Blog 2: Ba Bị kể chuyện

Tóm lược: Để đánh lạc hướng quân tướng của họ Trịnh, tướng của Nguyễn Hoàng đã làm cho mọi người lầm tưởng họ cũng đang tìm lạc thú ở kinh thành, không tính chuyện thiên di...

(Ba Bị kể chuyện)

Ông Bá Hoè vừa là tác giả, vừa là người tham gia vào tấn tuồng lạc thú. Tất cả diễn ra dưới mắt ông ta, ông ta bảo tôi, tao thấy vừa buồn cười vừa muốn khóc. Mãn cuộc chơi, ông già Lê Ban ngồi như một cái tượng vô hồn. Càng về cuối, gánh nặng tuổi tác càng khiến cho ông già ấy bị đẩy ra ngoài lề, giống như kẻ ngoài cuộc. Thành ra, ông chỉ gương mắt ếch ra mà nhìn. Người ta cứ bảo người già như ông Ban trong tình huống này thì khá thương thay, ô hô, tôi bảo chả có gì phải thương. Cái vũ khí của ông ấy, dùng cho đến bây giờ đã cùn mòn, vậy còn cố làm gì. Không thương. Làm kiếp chó mèo ở cung phủ tướng soái, rốt cuộc ông ăn sung mặc sướng, ông kiếm cho ông bao nhiêu cái hĩm gái đẹp, giờ còn tiếc gì. Nhưng mà ông ấy chắc chưa bao giờ chứng kiến sự phô diễn sức lực đàn ông cuồng nhiệt như thế, chưa bao giờ ông ta nhìn thấy sức hấp dẫn mê man của đàn bà như thế. Đời quan lại của ông ta, dấm dúi với hàng bao nhiêu con đàn bà, nhưng chắc gì ông ta có thể nhấm nháp được niềm vui sướng như hôm nay. Đời người ta hơn nhau ở chỗ ấy thôi.

Đấy là khi ông Bá Hoè bố trí màn trình diễn có nhân vật chính là tôi, thằng Ba Bị. Ông Ban và ông Trịnh được bố trí ngồi vào một chỗ khuất, để cho họ nhìn thấy cảnh tượng hành lạc trong một màu đèn đỏ man dại. Tôi phải ra tay giúp lão Bá Hoè. Tôi bảo: Tôi không khác cái thân con chó, giữ nhà cho ông, giờ sủa tiếng thị uy cho ông. Bá Hoè cười nịnh bảo mày đâu có làm vì tao, còn vì Triệu Quận công và Quốc công nữa. Tôi tức chửi ầm lên, tiên sư nhà ông, thích thì thằng này tình nghĩa giúp rập, sao phải mang cái bóng quận với công ra. Ông ta thì thào: Vách có tai, nhưng tao biết mày không làm lộ, chỉ tội đầu mày đặc một tý thôi: Trong khi chúng ta lôi kéo chú ý của Đô đốc họ Trịnh vào hành lạc, thì quân gia của Quốc công và Triệu Quận công đang lo việc lớn.

Thế là tôi phải trình diễn màn hành lạc cho chúng nó xem. Bá Hoè bảo, tao biết thừa cái thú tính của con người, khi nhìn đồng loại giao phối, nó vừa kích thích người ta, vừa làm mê muội người ta, trong con người ta vừa dậy lên sự khinh bỉ nhơ bẩn, lại vừa thích thú ngấm ngầm. Lúc ấy dòng máu thú vật hiện trở lại, khiến cho tâm trí dậy lên thèm muốn chiếm đoạt, muốn thoả mãn và sự thoả mãn ấy mới là tận cùng lạc thú hay sao ấy? Trước khi làm việc này, tôi đã phải giữ bài tập thở, uống bài thuốc gia truyền "xuân luyện". Khi hành sự, tôi như là một thằng tượng được đúc bằng đất, trơ lỳ, gan góc mà có hồn đàn ông nguyên sơ, hồn giống đực, còn con đàn bà trẻ thì kêu oai oái lúc như mèo cái, lúc như lợn bị chọc tiết, lúc lại như chó đi tơ. Cái âm thanh phối giống ấy làm cho ông lão sáu mươi quan hầu cận và làm cho ông tráng niên đô đốc quận công ngồi thì im mà máu đang sôi lên trong huyết quản, ngứa ngáy từ làn da đến xương cốt. Trong khi tôi vẫn đi lại như không, tôi biết những vị khách quý kia đang như có con ngựa bất kham trong người, có con dê núi trong máu. Tôi đón tiếp một đứa khác, nét mặt chắc là thoả mãn tột cùng. Bởi vì tôi không làm ra vẻ thoả mãn, mà đúng là thoả mãn. Hai người khách của ông Hoè đã trố mắt lên mà kinh ngạc nhìn cuộc truy hoan của tôi. Lại một đứa đàn bà khác nữa vào với tôi. Tôi cảm thấy mình đang làm cho cả thế giới đàn ông phải bái phục sát đất. Mẹ sư cha các ông quan lớn quan nhỏ, cuối cùng thì các vị hơn tôi gì nào? Cái của giấu trong đũng quần của các vị chắc gì đã dùng được cho đời, ươn hèn vô dụng. Còn đây, cái vũ khí đàn ông của thằng Ba Bị này cứ trơ như sắt nguội, hiên ngang chĩa về phiá trước. Tôi thở bụng, trong tôi như có một ngàn ngọn lửa, tôi đang đốt cháy lên từng ngọn một.

.....

Lão Bá Hoè chợt trở nên lắm điều, lão nói: Cứ tưởng đơn giản là có của ăn của để, có quyền dưới một vài người, trên muôn vạn người là sung sướng. Hoá ra đếch phải. Phải biết cách sướng thì mới sướng được, Hào ơi. Ông tướng kia, anh hùng là thế, lâm trận chém đầu giặc không ghê tay, thế mà khi lâm trận đời thì thua mày, thằng Ba Bị. Nói gì gì thì nói, cái năng lực giống người của mày vẫn hơn ông tướng lá ngọc cành vàng. Đi buôn thì chỉ có tớ là nhất, tớ tìm thấy sự sung sướng trong hành động kiếm tiền. Ông cũng đã từng thi thố hành lạc với mày, Hào ạ, nhưng rồi ông cũng thua, hiềm nỗi ông không thể thách mày thi kiếm tiền, cũng như ông tướng Trịnh không thể thách thằng Ba Bị cầm quân. Cái sướng nhất phải là tự biết mình sung sướng. A ha... Cơ mưu thì ông đô đốc quận công họ Phạm trên tài ông đô đốc quận công họ Trịnh, ông Triệu quận công tìm thấy sự sung sướng trong cuộc đọ trí để phù chủ của mình, giống như cái thú của người đánh cờ đi được một nước cờ hay. Ông Phạm Ngô Cường ấy đã chầu rìa nhìn thấy ông huyện Vinh thắng ông Xã Cánh một ván cờ, mà vỗ đùi ba cái, cười ha hả mấy ngày liền. Ông Huyện Vinh thắng cờ đã khoái, có chầu rìa hưởng ứng thì cái khoái tăng lên mấy ngàn lần, ra công đường chợt độ lượng, tha thứ cho cả kẻ trộm đạo. Cái thú sung sướng của con người hoá ra đếch giống nhau mà phải biết tuỳ thời, tuỳ người. Thế còn ông già Thái uý Quốc công thì sung sướng như thế nào? Còn ông trẻ Tiết chế Vương thì sung sướng như thế nào? Tớ đã nghe lỏm được ông Đàn Quận công họ Trịnh bảo lão già Ban: "Người ta cứ nói họ Nguyễn tính kế gì kế gì, hoá ra chỉ là ra sức tìm nghệ thuật sung sướng. An Lạc là đây. Kinh thành là chốn lạc thú số một. Lão già Thái uý Quốc công ấy đi đâu rồi cũng quay về chốn lạc thú này". Này Hào ơi, tao thấy có lẽ lão Đô đốc Đàn Quận công này có cái sai lầm. Lão đã mang cái nhìn ước ao sung sướng của lão gán cho con mắt thèm muốn sung sướng của người khác.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Giới thiệu blog này với bạn bè

Tên bạn:
Email:
Email bạn bè:
Ghi chú:

Tell a Friend Form Version 3